Change background image
A15 NCT's School 2009 - 2012

Ngôi nhà của kỷ niệm


Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

© FMvi.vn

Mon Jun 20, 2011 4:06 pm

trungnguyen0307
trungnguyen0307
trungnguyen0307

Member

Ký ức ảo giác
- Ký ức ảo giác! Lạ, hôm nay rất lạ, cái lạ từ trong lòng người hay trong sự chuyển mình của thời tiết? 10 tháng, cho một khởi đầu và kết thúc ............

16/6/2011

Tôi không nhớ anh, có lẽ, nhưng cái buồn man mác vẫn còn đó, tựa hồ như chỉ một sự cựa mình của thiên nhiên cũng sẽ khiến vết thương động đậy. Thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, lại cái sự nhoi nhói trong lòng. Chẳng biết là vì cái gì. Một cơn mưa bất chợt, một giai điệu xưa cũ, một câu nói bâng quơ nào đó, hay chỉ một hình ảnh gợi lên sự quen thuộc.......... Tôi tưởng như mình đang bước đi trong một khoảng không, bồng bềnh, trôi mãi, trôi mãi, không phải là bước đi, dưới chân là một lớp không khí, hình như tôi đang trôi lơ lửng, trôi tuột về cái miền ký ức của một thời, đau nhói!

Tôi không nhớ anh, không còn nhớ đường nét trên khuôn mặt anh. Nó ở đâu đó trong ký ức, mơ hồ, một bức ảnh ba chiều hay một bức ảnh đã bị lu mờ bởi thời gian. Thỉnh thoảng, tôi cố lục lọi để tìm nó, nó ở đâu đó, tôi biết, nó sẽ không bao giờ mất đi, tôi muốn nhìn thấy nó, chạm tay vào nó. Nhưng không, thời gian tàn nhẫn quá, hoặc là nó đã rơi tõm vào cái chiều không gian thứ tư nào đó rồi, tôi không tìm thấy nó nữa. Tôi không nhớ khuôn mặt anh.........

10 tháng, cho một khởi đầu và một kết thúc ..............

10 tháng, khép lại những ngây thơ khờ dại của mối tình đầu, cái vòng tròn của những nhớ thương hờn giận, một mớ cảm xúc hỗn độn không thể gọi thành tên của cái vòng lẩn quẩn, sự chới với, hoang mang, sợ hãi khi bị đẩy khỏi điểm tựa duy nhất trong đời, sự vỡ vụn, rách nát của một niềm tin ngu ngơ, để lại một mảnh vỡ ghim vào vết thương của ký ức, sự mong manh của những ranh giới, quá đỗi mong manh, đâu là điểm tới hạn cho một tình yêu? Khép lại một trò chơi, sự lừa dối, bội phản, lạnh lùng đến tàn nhẫn với một tình yêu. Khép lại một giấc mơ đã từng có thực, giấc mơ đẹp đến ngỡ ngàng. Khép lại tất cả, chỉ còn lại một miền ký ức, xót xa. Ký ức ảo giác!

Tôi không còn nhớ anh, có lẽ, tôi đã quên mất mình đã từng nhớ anh như thế nào. Nhớ anh, là buổi sáng khi phóng xe trên đường, khi đang ngồi đợi phà, khi đang đọc một bài báo, khi đang nhâm nhi một tách café, đang bóc vỏ một quả cam, đang đọc một đống tài liệu dày cộp khô khan, đang viết dở một đoạn văn, đang nghe một bản nhạc, đang nhắm mắt trước khi ngủ, và mở mắt khi thức dậy mỗi buổi sáng, ……… Nhớ anh, là khi một cơn mưa bất chợt đổ xuống, lạnh, gió, tôi thích trời lạnh nhưng lại rất sợ lạnh, nên luôn cần hơi ấm của anh ở bên, là khi trời dứt mưa, cái lành lạnh dễ chịu khiến lòng người dễ xúc cảm nhất, nên luôn cần có anh để chia sẻ, là khi trời nắng lên, cái nắng lúc dịu dàng lúc gắt gỏng, tôi ghét trời nắng nên luôn cần có anh để ca cẩm. Tôi đã quên mất mình đã từng hoang mang và sợ hãi thế nào, chưa bao giờ có gì đáng sợ hơn nỗi sợ mất anh trong đời. Quên mất cái cảm giác chới với khi anh buông tay tôi, tựa như mình đang lơ lửng trong không trung, không có cái gì để níu vào, cứ thế trôi đi, mặc cho tôi cứ gào thét tìm kiếm mãi một điểm tựa. Quên mất mỗi khi trời mưa, tôi muốn chạy ra bên ngoài mà hét lên, để những giọt nước mưa vuốt ve vết thương còn sâu hun hút. Quên mất trong cơn say, thấy mình yếu đuối và đáng thương hơn bao giờ hết, tôi đã khóc tức tưởi, như một đứa trẻ bị cướp đi món đồ quý giá nhất của nó, chỉ khác một điều, đứa trẻ không biết đau. Quên hết tất cả, chỉ duy nhất một điều, là cảm giác ấm áp bình yên khi tôi để tay mình trong bàn tay anh, thấy mình bé nhỏ và yếu đuối lạ lùng, nhưng chẳng còn sợ gì nữa cả, đất trời có đổ sụp ngay trước mặt cũng chẳng thể chạm nổi được đến tôi bởi có bờ vai anh che chở. Quên hết tất cả, khuôn mặt anh, nụ cười anh, ánh mắt dạt dào yêu thương, chỉ duy nhất một điều, ‘anh sẽ ở bên em đến khi nào em không còn cần anh nữa’. Quên mất tôi đã từng yêu anh thế nào. Quên tất cả ............

Tôi không còn nhớ anh, anh chỉ còn là một bóng mờ của ký ức, đôi khi dội về làm nhói lên một cơn đau không định rõ hình dạng, không giằng xé trái tim như cơn đau của một thời, nó chỉ làm vết thương cồn cào, kéo theo cái cảm giác trống rỗng trong một phút giây nào đó, đủ để xót xa, đủ để nuối tiếc, đủ để làm rớt rơi những giọt nước mắt mặn chát tưởng đã không còn của một thời khờ dại, và trong một sự mơ hồ nào đó, cái mong muốn một lần được chạm tay vào giấc mơ ấy một lần nữa. Tất cả thoáng qua rồi vụt biến đi mất, nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp định hình lại nó, nỗi nhớ thoáng qua, cơn đau thoáng qua, giấc mơ thoáng qua, chỉ còn lại những giọt nước mắt. Thảng thốt, tôi còn có thể khóc được, những giọt nước mắt xa xót của một thời tưởng đã cạn sau những cơn đau. Không, tất cả đã khác xưa,‘em hát đã khác xưa, và khóc cũng đã khác theo’.

Tôi của bây giờ không còn yêu anh của ngày xưa, tôi của bây giờ yêu cái tình yêu của mình ngày xưa, ve vuốt nỗi đau cho nó, tất cả những gì còn lại sau cái tình yêu của ngày xưa. Tôi của ngày xưa đã từng yêu anh của ngày xưa. Tôi của bây giờ và anh của bây giờ, dửng dưng, về hai đầu nỗi nhớ, bởi sợi dây liên hệ dã tan biến từ rất lâu, bởi chúng tôi không còn thuộc về nhau nữa, bởi, tình yêu của ngày xưa giờ chỉ còn là một miền ký ức, nhớ thương, ký ức ảo giác!
--------------

Hãy đến với [You must be registered and logged in to see this link.] & [You must be registered and logged in to see this link.] để mang lại thành công & hoàn hảo cho sự kiện của bạn
Và ghé thăm [You must be registered and logged in to see this link.] cùng với [You must be registered and logged in to see this link.] để mang đến năng lượng vượt trội & chất lượng hoàn hảo

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà trungnguyen0307
Trả lời nhanh

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

  © FMvi.vn

« Xem bài trước | Xem bài kế tiếp »

Bài viết liên quan

    Quyền hạn của bạn:

    Bạn không có quyền trả lời bài viết